Tạp chí Mẹ và Bé – Đêm qua mẹ cai sữa cho Bông. Thật ra là mẹ muốn cho Bông bú thêm mặc dù sữa mẹ cũng ít lắm rồi nhưng vì tranh thủ mợ Phương đang đưa Nghé về ngoại, nếu cai sữa thì bà cũng có thời gian chăm Bông ăn được mấy hôm nên phải cai ngay. Buổi chiều mẹ Hằng và 2 chị em về để làm phép (thả trứng gà vào gầm giường để Bông nhặt ra rồi cho Bông ăn 1 chút). Ngụy trang ti mẹ rồi nói: ti mẹ ốm đấy, sợ lắm. Cả nhà cũng xúm vào nói: Sợ lắm, không bú đâu… Thấy Bông băn khoăn rồi cũng vừa nói, vừa xua tay: Sợ lắm, không bú đâu. Trước khi đi ngủ con cứ chạy quanh giường rồi lại nói với chị: chị ơi sợ lắm… chắc con đang tự động viên mình. Đến khi đi ngủ Bông bắt đầu vật vã, cứ ập vào ti mẹ rồi lại quay ra hậm hực vò đầu bứt tóc, hơn 1 tiếng sau mới ngủ. Nửa đêm đến cữ bú, Bông mắt nhắm mắt mở tìm ti, đến lúc thấy mẹ nhắc: ti mẹ ốm mà, thế là con òa lên khóc. Cứ thế là khóc, không cho mẹ bế, không cho mẹ dỗ. Mẹ thương quá cũng cay xè mắt muốn khóc theo, cứ phải nuốt nước mắt xuống rồi tự nhủ: đằng nào cũng phải một lần cai, bây giờ cho con bú lại thì lần sau cai khó hơn. Khóc gần 20 phút thì Bông ngủ. Sau đó dậy thêm 2 lần nữa nhưng khóc ít hơn, chắc con cũng mệt.
Ngày thứ 2, thứ 3: Thỉnh thoảng con lại muốn vạch ti mẹ ra nhưng cứ lại gần lại xua tay: sợ lắm không bú đâu. Đêm con vẫn rất khó ngủ và dậy hơi khóc 1 chút.
Ngày thứ 4: Mẹ vừa về đến nhà đã thấy Bông chạy ra đón. Con đứng trên bậc thềm, cúi cả người nghiêng ngó rồi đề nghị: xem ti mẹ ốm nào… Vào đến nhà, con nói: con xoa ti mẹ nhé, nhé… Thương ơi là thương. Bà ngoại kể chuyện: ở nhà cứ đòi xem ti bà rồi lại đòi mút nữa, chắc là con thèm quá.
Ngày thứ 5,6,7..10: hôm nào Bông cũng đòi kiểm tra ti mẹ xem đã khỏi ốm chưa…
Ngày thứ 15: Hôm nay con không hỏi ti mẹ nữa rồi. Buổi trưa ôm con ru ngủ, tự nhiên nhớ cái cảm giác má con áp vào ngực mình, tự nhiên thấy mắt cứ cay cay…
Mẹ Thu Hằng