Tạp chí Mẹ và Bé – Bim! Bim! Bim! Không phải tiếng còi xe đâu các bạn nhé. Đó là tiếng mẹ gọi tớ về ăn cơm đấy. Tớ tên thật là Đào Nguyễn Khánh Hưng cơ. Sang năm tớ tròn bốn tuổi rồi nhưng cả nhà không ai gọi tớ là Hưng cả mà chỉ thích gọi là Bim thôi. Xuất xứ cái tên Bim của tớ cũng rất ngộ nghĩnh. Hồi mới có bầu tớ mẹ bị nghén lắm. Mẹ nói ăn gì cũng muốn ói ra hết. Một buổi chiều mẹ đang làm việc thì thấy bụng cồn cào. Nhưng đồ ăn dự trữ của mẹ đã hết. Mẹ muốn xỉu vì tớ hành dữ quá mà không biết làm thế nào. Mẹ nhìn ra cổng thì chợt thấy hai bà cháu đi qua, em bé đang xách một túi to bên trong đựng rất nhiều gói bim bim nhỏ. Mẹ mừng quá liền chạy vội ra nói với bà cháu em bé bán lại cho mẹ hai gói và mẹ thiểu não trình bày hoàn cảnh khổ sở của mình. Bà cười và cho mẹ luôn năm gói mà không lấy tiền. Mẹ mừng quá cảm ơn rối rít và ăn hết veo một cách ngon lành. Ăn xong mẹ thấy tỉnh táo cả người (vì lúc đó tớ đã chịu nằm yên) và bắt đầu buồn cười vì chưa bao giờ mẹ gặp phải tình huống như vậy. Thế là mẹ quyết định sau này khi con ra đời dù là trai hay gái mẹ cũng sẽ gọi là Bim Bim. Bà nội tớ cũng rất thích cái tên này. Thấm thoát tớ đã có một cậu em bé bỏng đã tám tháng rồi đấy. Mẹ gọi em là Bơ và bí mật cái tên này tớ sẽ bật mí sau nha.
Bé Khánh Hưng, con mẹ Hằng