VẼ PARIS BẰNG ÁNH SÁNG

Một trải nghiệm có lẽ là tuyệt vời nhất đối với một nhiếp ảnh gia! Đó là được cùng chiếc máy ảnh của mình trải qua một đêm ở một trong những thành phố đẹp nhất thế giới – Paris!

Nhiếp ảnh, trong tiếng Hy lạp cổ, được ví như “ Vẽ bằng Ánh sáng” (photo: ánh sáng, graphy: bút vẽ). Vậy thì còn gì thú vị hơn là được vẽ bằng ánh sáng ngay giữa “kinh đô của ánh sáng”. Đó quả thực là một ước mơ của bất cứ tay máy nào trên thế giới và tất nhiên, với tôi nữa, một người cầm máy trẻ tuổi của đất nước Việt nam thân yêu!

Paris dưới ánh sáng mặt trời vốn đã quá thi vị rồi. Những tầng kiến trúc cổ kính xuyên suốt hàng trăm năm dường như còn nguyên vẹn cho tới tận ngày nay. Những dãy phố mà bất cứ tòa nhà nào, bất cứ góc phố nào cũng là một kiết tác kiến trúc cứ như thể kéo dài mãi, nhân rộng mãi không bao giờ hết. Nhưng tất cả sự đẹp đẽ của một Paris ban ngày đó bỗng chẳng thể so sánh được với một Paris khi màn đêm xuống, một Paris lên đèn, một Paris hoa lệ.

Nhắc đến Paris không thể không nhắc đến biểu tượng của thành phố này, Tháp Eiffel. Đã từ lâu lắm tôi vẫn chỉ ngắm nhìn ngọn tháp này qua tranh ảnh, TV để rồi thầm mong một ngày nào đó sẽ được chạm tay vào từng thanh sắt của cây tháp huyền thoại đó. Và chính bây giờ đây, khoảnh khắc bấm máy này, tôi đang đứng trước ngọn tháp lấp lánh đó, khoảng cách vừa đủ để lấy trọn Eiffel vào khuôn hình của mình.

Rời khỏi tháp Eiffel. Chỉ một chuyến metro ngắn chừng 10 phút đồng hồ là tôi đã có mặt trên Con đường thời trang nổi tiếng nhất thế giới. Đại lộ Champ Elyssée. Nơi đây có chiếc Khải hoàn môn nổi tiếng của ông vua nổi tiếng Napoleon. Từ trên đỉnh khải hoàn môn người ta có thể chụp ảnh toàn bộ quang cảnh thành phố về đêm. Rất tiếc vì đã hết giờ nên tôi không thể lên trên đỉnh được. Đành chiêm ngưỡng khải hoàn môn sừng sững riêng một góc trời, mặc cho thời gian có vùn vụt trôi qua…

Paris về đêm yên tĩnh hơn trong trí tưởng tượng của tôi, một thành phố vắng và không ồn ào. Những Quảng trường rộng lớn và những cửa hàng im lìm trong ánh sáng…

Người Paris dường như có vẻ không thích đi ra đường buổi đêm lắm. Chỉ có giới trẻ thường tụ tập ở một số địa điểm để cùng nhau uống bia, trò chuyện vui vẻ hoặc chơi một vài môn thể thao mang tính biểu diễn. Bên cạnh đó, đêm cũng là thế giới riêng tư của những người nghệ sỹ già, những con người cô độc!

Rồi tôi đến đồi Montmartre, nơi có ngôi giáo đường cổ kính tọa lạc trên đỉnh đồi. Nơi đây, những người trẻ tuổi, những nghệ sỹ guitar, những nhà ảo thuật, những nghệ sỹ xiếc vần tập trung biểu diễn, hát hò, hoặc đơn giản là nắm tay nhau ngồi nhìn ngắm thành phố Paris lộng lẫy trên nền trời nhung huyền.

Từ đây tôi bắt một chuyết taxi về thẳng trung tâm thành phố! Cách nhau chỉ non hai cây số thôi nhưng tiền taxi khá là đắt đỏ. Nhưng lúc này với một người cầm máy thì thời gian quý hơn tất cả. Tôi muốn ghi lại trong ống kính của mình trọn vẹn một đêm Paris tại tất cả những điểm đến danh tiếng nhất của thành phố này! Điểm dừng chân tiếp theo của tôi có một không gian làm tôi vô cùng gợi nhớ thành phố Hà nội thân yêu của mình! Nhà hát lớn!

Thật ra thì nhà hát lớn ở Hà nội cũng chỉ là bản sao thu nhỏ của nhà hát lớn Paris mà thôi, nhưng không hiểu sao khi ngồi xuống bậc thềm đó tôi lại có một cảm giác gần gũi quen thuộc đến vậy. Có cảm giác như đây chính là Hà nội của tôi vậy!

Từ nhà hát lớn tôi đi bộ dọc theo một con đường, nó sẽ dẫn tôi đến cung điện bảo tàng quốc gia Luvre.  Lúc này đã quá nửa đêm, khuôn viên bảo tàng vắng tanh vắng ngắt, cả một khoảng sân rộng như vậy ban ngày đông đúc như vậy mà lúc này chỉ còn lác đác vài bóng khách du lịch và một vài tay…nhiếp ảnh gia!

Tôi ở Luvre khá lâu, ngồi dưới chân tòa kim tự tháp làm bằng kính rồi thu vào ống kính của mình tất cả những góc lộng lẫy nhất của tòa lâu đài. Quả thực nếu nói về nghệ thuật kiến trúc thì không ở đâu có thể sánh được với Paris!

Gần sáng, tôi đến được nhà thờ Đức Bà Paris. May mắn cho tôi là bình minh trên thành phố này là khá muộn. Mùa cuối thu, mặt trời thường ló rạng vào khoảng 7h—8h sáng. Vậy nên lúc này nhà thờ Đức bà Paris vẫn sáng đèn, tôi chọn chiếc ống kính tiêu cự rộng nhất của mình và chụp ngay dưới chân tòa kiến trúc đã đi vào những trang văn học bất hủ của đại văn hào Victo Huy Gô!

Và rồi bình minh cũng lên, dù có muốn tôi cũng không thể níu kéo thời gian ở lại. Nhưng tôi đã có một Paris by night như thế! Đầy hứng khởi và phiêu bồng. Tôi đứng trên cây cầu tình yêu và ghi nhận lại khoảnh khắc bình minh lên trên sông Seine. Mai là một ngày mới và chỉ có chiếc máy ảnh của tôi là lưu giữ được đêm của hôm qua. Đêm của tôi và Paris – kinh đô ánh sáng!

Lê Viết Khánh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *