Vì sao có một ngày gọi là sinh nhật?

Tạp chí Mẹ và Bé – Sắp đến sinh nhật con rồi. Không chỉ con, mà cả nhà đều mong đợi. Mẹ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiêu đãi con và các anh chị em họ của con những món ngon các con vẫn thích. Bố đề xuất đi công viên. Còn bà, các cô chú… đều băn khoăn tìm hiểu xem con đang mơ ước có món quà gì…

Những ngày này, bố thấy con thật hạnh phúc, đi đâu cũng khoe toáng lên: “Bà ơi, bác ơi, cháu sắp lên 6 tuổi rồi đấy. Chỉ thoáng chút đăm chiêu khi con hỏi bố: “Bố ơi, thế ai cũng có Sinh Nhật à? Tại sao lại có Sinh Nhật?”.

Đúng rồi con ạ, ai cũng có một ngày gọi là Sinh Nhật của mình, vì đó là ngày mình rời bụng mẹ, ra đời, khóc oe oe, và bắt đầu lớn dần lên… Hôm qua bố con mình vừa xem ảnh của con ngày nhỏ. Từ khi còn bé tẹo, mẹ bế ở bệnh viện, mắt nhắm nghiền, miệng tóp tép, cho đến lúc con biết lẫy, biết đi, mọc răng, biết ngồi, biết đứng… đến tận bây giờ, khi con đã là học sinh lớp một, đeo cặp đến trường, răng sữa bắt đầu được thay bằng những chiếc răng người lớn. Đúng là con đã lớn rồi! Thế nhưng, năm nào chúng mình cũng kỷ niệm Sinh Nhật bằng cách mời bạn bè cùng liên hoan, nhắc nhở những gì đã qua. Để làm gì vậy?

Để con nhớ, mình từ đâu mà có, mà sống ở đây, mà đi đứng nói năng thế này. Từ bụng mẹ, từ tình yêu của bố, từ sự quan tâm của rất nhiều người xung quanh. Nếu có một lần nào đó mà con bực mình, cáu giận với mẹ khi con cho rằng mẹ mắng oan con, thì buổi tối hôm ấy, con hãy nhớ lại những ngày sinh đã trôi qua. Con sẽ thấy cả một quãng thời gian dài đến thế nào, bố mẹ và con đã có những niềm vui bên nhau, đã có nỗi lo lắng khi con đau ốm, đã cùng con vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất của con như … cai sữa mẹ, bắt đầu tập ăn dặm khó nuốt ơi là khó nuốt, lần đầu đi học Mẫu Giáo bị bỏ lại giữa những người lạ đến cả nửa buổi, ngày đầu tiên vào lớp Một với biết bao bỡ ngỡ sợ hãi trước cả đống sách vở đầy chữ! Thì khi ấy, hẳn con sẽ không còn hờn giận gì nữa, đúng không con?

Bố hiểu cảm giác ấy, vì bố cũng đã từng bé như con, có lần cãi ông bà, như con cãi bố mẹ bây giờ…  và cũng đã rất ân hận khi ngày sinh của bố, ông bà thay nhau cắt ảnh dán vào một cuốn sổ và ghi chú từng bức ảnh đánh dấu những ngày lớn của bố. Ngày xưa bố cũng không được tổ chức Sinh Nhật nhiều đâu, không được mời mọc các bạn đến ăn bim bim, ăn kẹo như con, nhưng mà cứ đến ngày ấy hàng năm là cả nhà lại chúc mừng, đầy hân hoan. Đến giờ bố vẫn nhớ ông nội con viết gì trong cuốn sổ dán ảnh của bố ngày sinh lần thứ 8. Lần ấy là lần đầu tiên ông bà mời tất cả các bạn nhỏ trong xóm đến dự Sinh Nhật bố, bố không thể quên được. Ông làm thơ thế này:

Hôm nay con 8 tuổi tròn

Tấm lòng bố mẹ xốn xang thế nào

  Con ơi mời các bạn vào

Bánh tôm, ngô, lạc, có sao cứ dùng

  Ngày sinh giản dị tưng bừng

Niềm vui là của các con bây giờ…”

Thơ… chưa đúng luật lắm, nhưng mà với bố, đó là những câu thơ hay nhất mà lần đầu tiên bố cảm nhận được, thấy trong tim vừa vui vừa ấm áp. Bây giờ, bố mẹ lại tổ chức Sinh Nhật cho con, với bạn bè đến đầy nhà, với bánh kem có tên của con kiêu hãnh trên đó, và số 6 tròn trịa là tuổi của con.

Cả bố, cả con… đều thật hạnh phúc, con nhỉ?

Có một lần, ngày bố đi học ở Nga, bố chơi với một chú người Nga, là trẻ mồ côi, không có bố mẹ. Thậm chí, chú ấy không biết ngày sinh của mình nữa và trại trẻ mồ côi đã tạm lấy một ngày tháng bất kỳ để ghi vào giấy khai sinh cho chú ấy. Mỗi lần đến Sinh Nhật, các bạn bè chúc mừng, còn chú ấy thì ngồi ủ rũ, uống rượu rất nhiều để quên buồn. Hỏi, thì chú ấy nói: “Thực ra đây đâu phải là ngày tôi ra đời! Không phải là ngày chui ra khỏi bụng mẹ, để được mẹ bế lên tay âu yếm. Tôi không có mẹ, thì một ngày gọi là Sinh Nhật thế này thật chẳng có gì đáng vui cả!”.

Bố thấy chú ấy nói cũng đúng. Chú ấy không được ngồi nhớ lại từng lần kỷ niệm ngày sinh hàng năm, không có những kỷ niệm gắn liền với ngày ấy, với hình ảnh những người thân yêu. Bố và bạn bè chú ấy cũng cố gắng làm chú ấy vui, nhưng hình như, không thể làm nổi. Từ bấy giờ bố mới hiểu ra rằng, ngày mà mình gọi là Sinh Nhật của mình không phải là ngày của mình, mà là ngày để mình nhớ về bố mẹ, những người sinh ra mình. Mình sẽ yêu bố mẹ hơn, sẽ ngoan hơn, sẽ không quên những gì bố mẹ dành cho mình từ ngày bé. Thật là một ngày ý nghĩa, phải không con? Và nếu ai không có bố có mẹ, nếu ai chưa từng được bố mẹ bế ẵm trên tay, sẽ thiệt thòi lắm, không có những Sinh Nhật với niềm vui trọn vẹn. Nếu sau này con gặp những người thiệt thòi như thế, là bạn con, thì hãy nắm lấy tay họ, ôm lấy vai họ, ngồi bên cạnh họ, để tình cảm bạn bè của con phần nào khiến họ nguôi ngoai, con nhé?

Chúng mình chia sẻ hạnh phúc mình có được từ những ngày sinh cho những người chưa có điều ấy, phải không con?

BỐ TẤN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *